Tạm biệt Vũng Tàu.Tạm biệt A14-bạn bè tôi
Có một ngày em đi qua đời tôi
Là ngày mùa hè đi qua ko bao giờ trở lại
Là ngày áo trắng em tan trường
Tan vào nắng hè bao kỉ niệm ngủ quên
Giữ mãi nhé,một thời trẻ trung sôi nổi
Của một thời tôi yêu em kì lạ
Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
“Yêu mến ơi
Ở bên kia thời gian và khoảng cách
Khi nhớ tôi
Em có đợi mùa hè?”
Sống mãi với thủ đô
Ra đi mà lòng còn chất chứa bao “điều chưa kịp nói”
Tôi có ngỏ được gì đâu
Cứ định nói,định nói rồi im lặng
Lần cuối cùng tôi tới thăm nhà vắng
Trước sân nhà giàn gấc đỏ râm ran
Tôi đi xa rồi nên nhớ miên man
Màu áo dài suốt một thời trung học
Niềm vui giản dị,hồn nhiên như hơi thở
Tiết học nào tôi chỉ mải nhìn ai.
Ở lớp ngày ngắn,ở nhà ngày dài,
Nghỉ hè tôi vẫn thường qua ngõ,
Cứ mong thấy ai thoáng sau cửa sổ,
Chỉ sợ ai nhìn thấy tôi qua.
Ngày sinh nhật giấu trong cặp bông hoa,
Câu hát bâng quơ cứ bắt nhau phải nghĩ.
Đôi mắt ơi sao mà nhiều ý thế.
Tôi đi xa rồi càng nhớ miên man.
Mai tôi về nếu buổi học chưa tan,
Bên gốc phượng già tôi sẽ chờ,bạn nhé,
Và lắng nghe bước chân ai khe khẽ,
Và nói điều chưakịp nói hôm nay...
Có một ngày em đi qua đời tôi
Là ngày mùa hè đi qua ko bao giờ trở lại
Là ngày áo trắng em tan trường
Tan vào nắng hè bao kỉ niệm ngủ quên
Giữ mãi nhé,một thời trẻ trung sôi nổi
Của một thời tôi yêu em kì lạ
Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên
“Yêu mến ơi
Ở bên kia thời gian và khoảng cách
Khi nhớ tôi
Em có đợi mùa hè?”
Sống mãi với thủ đô
Ra đi mà lòng còn chất chứa bao “điều chưa kịp nói”
Tôi có ngỏ được gì đâu
Cứ định nói,định nói rồi im lặng
Lần cuối cùng tôi tới thăm nhà vắng
Trước sân nhà giàn gấc đỏ râm ran
Tôi đi xa rồi nên nhớ miên man
Màu áo dài suốt một thời trung học
Niềm vui giản dị,hồn nhiên như hơi thở
Tiết học nào tôi chỉ mải nhìn ai.
Ở lớp ngày ngắn,ở nhà ngày dài,
Nghỉ hè tôi vẫn thường qua ngõ,
Cứ mong thấy ai thoáng sau cửa sổ,
Chỉ sợ ai nhìn thấy tôi qua.
Ngày sinh nhật giấu trong cặp bông hoa,
Câu hát bâng quơ cứ bắt nhau phải nghĩ.
Đôi mắt ơi sao mà nhiều ý thế.
Tôi đi xa rồi càng nhớ miên man.
Mai tôi về nếu buổi học chưa tan,
Bên gốc phượng già tôi sẽ chờ,bạn nhé,
Và lắng nghe bước chân ai khe khẽ,
Và nói điều chưakịp nói hôm nay...